Đã bao giờ các bạn cảm thấy bản thân mình kém cỏi hơn so với mọi người chưa? Đã bao giờ, các bạn ước gì mình giỏi giang hơn để có tiếng nói của riêng mình chưa? Tôi chính là một người luôn cảm thấy bản thân kém cỏi. Không chỉ khi ra ngoài xã hội, mà ngay cả trong gia đình, tôi cũng không thể khẳng định được bản thân. Thế nhưng, một sự kiện bất ngờ đã xảy ra giúp tôi trở nên tự tin hơn như ngày hôm nay. Các bạn hãy lắng nghe câu chuyện của tôi nhé!
Sinh ra trong một gia đình toàn người tài giỏi
Thật khó để diễn tả được những suy nghĩ đã ăn sâu vào trong tâm trí tôi. Ngay từ khi tôi nhận thức được mọi thứ, tôi đã biết mình không thể so sánh với mọi người trong nhà. Sinh ra trong một gia đình toàn những người giỏi và thành đạt, tôi tự cảm thấy bản thân mình kém cỏi. Ngay từ thời còn đi học, tôi đã luôn bị bố mẹ áp đặt, so sánh với con chú, con dì. Nào là “mày không thấy con chú Đức đạt học bổng abc, con cô Nhung được giải thành phố,…”. Những lời so sánh khiến tôi cảm thấy mệt mỏi và áp lực.
Cố gắng 12 năm, tôi cũng chỉ được bằng học sinh giỏi thông thường, không có gì nổi trội. Với bố mẹ tôi, như thế vẫn là một thằng kém cỏi. Tôi không có gì để bố mẹ có thể đem khoe với mọi người mỗi khi xuân về. Tôi cũng không có năng khiếu gì đó quá đặc biệt. Mọi thứ cứ bình thường đối với tôi, và như vậy, là không được như ý của bố mẹ. Nói qua một chút về gia đình tôi, bố mẹ tôi đều làm trong một công ty lớn nên kinh tế cũng gọi là khá giả. Có lẽ thế nên tôi được kỳ vọng, chăm chút từ nhỏ.
Nhưng trái với sự kỳ vọng, tôi lại là một chàng trai bình thường, không có gì bình thường hơn. Hết 12 năm học, tôi cố gắng mãi mới đỗ vào một trường top 2 của Hà Nội. Không như các anh chị em trong họ toàn được học bổng đi du học. Người ở lại Việt Nam cũng học trường top đầu, tháng kiếm vài chục triệu. Chính vì lẽ đó, mà mỗi khi gia đình họp mặt, hay dòng họ họp mặt, tôi đều lủi thủi, không hề có tiếng nói. Bố mẹ tôi cũng chán không thèm để tâm đến tôi, họ chỉ chu cấp cho tôi cuộc sống đầy đủ.
Sở thích và ước mơ
Thật ra tôi cũng có những ước mơ và sở thích của riêng mình. Ai mà chẳng mong muốn mình thành công. Tôi vốn không thích học, nên lúc nào cũng mong muốn sẽ được kinh doanh một thứ gì đó. Kinh doanh thì cần vốn, nhưng đứa kém cỏi như tôi chẳng dám mở mồm hỏi bố mẹ. Và chắc chắn một điều rằng, bố mẹ cũng không đầu tư tiền cho một đứa thất bại như tôi. Tôi lên Hà Nội học đại học, bố mẹ cũng không ép tôi phải đi làm thêm. Họ gửi tiền đều đặn cho tôi để tôi có thể sống thoải mái nhất ở đây.
Thế nhưng tôi vẫn đi làm thêm tôi muốn trải nghiệm. Dù lương không đáng là bao nhiêu nhưng tôi được quen thêm nhiều bạn mới. Nhờ chúng nó, tôi mới biết đến xổ số Vietlott. Đọc tin thấy nhiều người trúng nên tôi cũng chơi. Biết đâu trúng một cục thì lại có tiền làm ăn. Bố mẹ tôi không hề biết điều này, tôi toàn mua và chơi lúc ở trên Hà Nội đi học, nên chỉ có bạn bè biết. Nhiều hôm so chán chê chả được giải nào, nghĩ hay mai nghỉ chơi. Thế nhưng lũ bạn rủ cộng với mong muốn có tiền nên lại chơi.
Đã có lần tôi ngỏ lời muốn kinh doanh với bố mẹ. Nhưng bố mẹ chỉ gạt phăng đi và nói “mày không làm được đâu, đầu tư chỉ phí tiền”. Nghe thế thôi, tôi cũng đã thấy chán. Không có tiếng nói, không có năng lực chứng minh thì sao mà thuyết phục được. Tôi đành tiếp tục nuôi ước mơ làm ông chủ kinh doanh cùng với những tờ vé số Vietlott. Ngày ngày nghe những lời so sánh của bố mẹ chỉ làm tôi cảm thấy mệt mỏi hơn. Tôi sẽ cho bố mẹ thấy, rằng tôi không hề kém cỏi như thế.
Trúng số bất ngờ
Tôi tiếp tục những tháng ngày đi làm và đi học tại Hà Nội. Số tiền bố mẹ cho để tiêu vặt tôi vẫn thường dùng để mua vé vietlott trực tuyến. Hôm ấy vẫn như mọi ngày, trên đường đi làm, tôi tạt té qua cửa hàng bán vé số Vietlott. Mới lấy lương, nên tôi tất tay mua hẳn mấy bộ số, tổng tiền hết 500.000 đồng. Tôi hí hửng cầm theo tờ vé số đến chỗ làm. Hôm nay tôi sẽ trúng số thôi, vì những con số này tôi mới ngộ ra từ giấc mơ đêm qua.
Tôi làm việc cho đến tối, giờ nghỉ giữa ca, tôi bật tivi tại cửa hàng lên xem kết quả xổ số vietlott, xổ số điện toán. Mấy đứa làm cùng vẫn đùa với tôi “mày vẫn chưa bỏ đam mê vé số à, trúng thì chia nhá”. Tôi cũng chỉ cười lại, có lần nào trúng dư dư mà tôi không mời chúng nó đi ăn đâu. Thế rồi những con số cứ lần lượt xuất hiện trên màn hình. Từng giây trôi qua, tôi bỗng cảm thấy hy vọng hơn. Những bộ số tôi mua vẫn chưa xuất hiện. Chẳng lẽ nào 500.000 hôm nay ném ra ngoài cửa sổ rồi.
Đang buồn buồn nghĩ ngợi lung tung thì dòng số đặc biệt đập vào mắt tôi. Tôi trúng số rồi mọi người ạ. Tôi còn trúng hẳn giải thưởng lên đến hơn 20 tỷ đồng. Mới đầu tôi nghĩ chắc mình nhầm. Nhưng sau khi lên xem thưởng tích lũy thì đúng như thế thật. Tôi gọi điện về báo cho bố mẹ. Tôi nói tôi muốn kinh doanh. Lần đầu tiên trong cuộc đời bố mẹ chịu lắng nghe tôi. Tôi đã được làm điều mình mong muốn, tôi kiếm được tiền rồi.
Giờ thì mọi người trong nhà đã phải để ý đến lời tôi nói. Tôi đã bỏ đi được hình tượng đứa trẻ kém cỏi. Tôi không tự mãn vì số tiền mình có. Nhưng tôi cảm thấy tự tin hơn trước đây. Đó là sự thật, trúng xổ số Vietlott giúp tôi có tiếng nói trong gia đình.